TÌM KIẾM "DÒNG CHẢY" VÀ
TRÁCH NHIỆM CỦA NGƯỜI TRỊ DOANH
Khoảnh khắc Michael Jordan dường như lơ lửng trên không trung, lâu hơn trọng
lực cho phép. Khoảnh khắc một tay đua Công thức 1 xử lý góc cua ở tốc độ
300km/h với sự bình tĩnh tuyệt đối. Họ ở đó, nhưng dường như cũng không ở đó, họ
hòa làm một với hành động.
Và đúng vậy, trạng thái này không chỉ dành cho thể thao. Đó là dòng chảy tập
trung mà một nhà văn tìm kiếm khi con chữ tuôn trào, một nhà soạn nhạc nghe
thấy bản giao hưởng hoàn chỉnh trong tâm trí, và một nhà doanh nghiệp nhìn thấy
con đường xuyên qua mớ hỗn độn của thị trường.
Nhà tâm lý học Mihaly Csikszentmihalyi, người đã dành cả đời mình để nghiên
cứu về "dòng chảy", đã cho chúng ta một tấm bản đồ. Ông nói rằng
trạng thái hạnh phúc và hiệu suất đỉnh cao này xảy ra khi chúng ta tìm thấy
điểm cân bằng hoàn hảo giữa kỹ năng và thách thức.
- Nếu công việc quá khó, vượt qua khả năng (Thách thức > Kỹ năng), chúng
ta rơi vào lo lắng, sợ hãi và thất vọng.
- Nếu công việc không đủ thách thức, quá dễ dàng (Kỹ năng > Thách thức),
chúng ta rơi vào sự buồn chán và mệt mỏi.
Trong hơn 15 năm qua, với tư cách là một người công nhân ẩn danh, tôi đã
chứng kiến vô số lần "dòng chảy" bị bóp nghẹt ngay từ khi nó mới chớm
nở. Các nhà quản lý ngày nay, họ không tìm cách tạo ra dòng chảy. Họ đòi hỏi
kết quả.
Họ nhìn thấy một nhân viên đang lo lắng (Thách thức > Kỹ năng) và thay vì
huấn luyện, hỗ trợ hoặc điều chỉnh lại công việc, họ làm gì? Họ đưa ra một
"Kế hoạch cải thiện hiệu suất" (PIPs), đặt ra những thời hạn khắc
nghiệt hơn. Họ vô tình đẩy nhân viên của mình từ lo lắng sang hoảng loạn, họ đã
phá vỡ hoàn toàn điểm cân bằng.
Họ nhìn thấy một nhân viên đang buồn chán (Kỹ năng > Thách thức) và thay
vì nhận ra tiềm năng đang bị lãng phí này, họ làm gì? Họ cho rằng người đó
"không có động lực" hoặc "lười biếng". Họ giao thêm những
công việc lặp đi lặp lại, vô nghĩa, chỉ để "lấp đầy thời gian" (như
chúng ta đã nói về Luật Parkinson). Họ khiến nhân viên từ buồn chán trở thành
cynical (hoài nghi, yếm thế).
Và tệ nhất? Họ chính là nguồn cơn của sự xao lãng, những cuộc họp vô tận, những
email khẩn cấp, những thông báo "ting ting" liên tục trên màn hình.
Họ tạo ra một môi trường mà ở đó, "dòng chảy" là điều không thể.
Họ nói: "Hãy thư giãn rồi tập trung", nhưng chính họ lại là người
mang đến sự căng thẳng. Họ giống như một người liên tục hét vào tai một nhạc sĩ
và hỏi: "Tại sao anh chưa sáng tác xong kiệt tác của mình?"
Hãy nhìn về quá khứ để tìm câu trả lời, hãy nhìn vào những Shokunin (nghệ
nhân bậc thầy) của Nhật Bản. Từ một người thợ rèn kiếm như Masamune cho đến một
bậc thầy sushi như Jiro Ono. Cuộc đời của họ là một định nghĩa về "dòng
chảy".
Jiro Ono, ngay cả khi đã ngoài 90 tuổi, vẫn nói rằng ông chưa đạt đến đỉnh
cao. Ông không ngừng nâng cao thách thức (một miếng cơm hoàn hảo, một nhiệt độ
hoàn hảo) để bắt kịp với kỹ năng ngày càng tăng của mình. Ông không làm việc vì
deadline, ông làm việc vì Đạo (con đường) của mình.
Hay hãy nhìn vào Miyamoto Musashi, kiếm thánh vĩ đại. Trong cuốn "Ngũ
Luân Thư" (The Book of Five Rings), ông mô tả một trạng thái tâm trí trong
chiến đấu gọi là "Không-Tâm" (Mushin). Đó là nơi không có suy nghĩ,
không có sợ hãi, không có tính toán, chỉ có hành động thuần túy. Đó là khoảnh
khắc mà kỹ năng (hàng vạn giờ luyện kiếm) gặp một thách thức tuyệt đối (sinh
tử). Đó chính là "dòng chảy".
Những bậc thầy này hiểu điều mà các nhà quản lý hiện đại không hiểu: Bạn
không thể ra lệnh cho dòng chảy, bạn chỉ có thể nuôi dưỡng nó.
Triết lý "Chính đạo trị doanh" của chúng ta có một cách tiếp cận
hoàn toàn khác. Chúng ta không quản lý kết quả, chúng ta quản lý môi trường và
con người.
Vai trò lãnh đạo ẩn danh của tôi, vai trò của một người thợ, cho tôi một lợi
thế vô giá: Tôi nhìn thấy được sự mất cân bằng trước khi nó trở thành một vấn
đề.
Tôi sẽ kể bạn nghe câu chuyện về Tuấn, một kỹ sư trẻ trong một nhà máy tôi
từng làm việc. Tuấn rất tài năng (Kỹ năng cao), nhưng tôi nhận thấy cậu ấy bắt
đầu đi làm trễ, mắt thâm quầng và thường xuyên nhìn vào khoảng không. Công việc
của cậu ấy, vốn là những bản thiết kế phức tạp, giờ đây chỉ là những báo cáo
bảo trì đơn giản. Cậu ấy đang ở trạng thái buồn chán (Kỹ năng > Thách thức).
Một nhà quản lý bình thường sẽ khiển trách cậu ấy vì sự thiếu tập trung.
Nhưng trong vai trò người đồng nghiệp, tôi rủ cậu ấy đi uống bia. Tôi không
hỏi về công việc, tôi hỏi về ước mơ của cậu ấy. Tôi phát hiện ra Tuấn vừa hoàn
thành một khóa học nâng cao về robot tự động (Kỹ năng của cậu ấy đã tăng vọt),
nhưng công việc hiện tại không cho cậu ấy áp dụng.
Ngay lập tức, tôi (thông qua trợ lý của mình) đã "âm thầm" đề xuất
một "Dự án thử nghiệm" về việc tự động hóa một dây chuyền cũ và chúng
tôi giao nó cho Tuấn.
Tôi ước gì bạn có thể nhìn thấy canh tượng lúc ấy. Cậu ấy thay đổi hoàn toàn,
cậu ấy ở lại muộn không phải vì bị ép, mà vì cậu ấy muốn. Cậu ấy lao vào công
việc, quên cả ăn trưa. Cậu ấy đã tìm thấy "dòng chảy" của mình.
Tại sao? Vì chúng tôi đã nâng thách thức lên để vừa khít với kỹ năng mới của
cậu ấy.
Và tương tự, với chị Mai ở bộ phận kế toán. Tôi thấy chị lo lắng ra mặt mỗi
khi đến kỳ quyết toán (Thách thức > Kỹ năng). Tôi đến thăm nhà chị (dưới
danh nghĩa một đồng nghiệp), tôi thấy chị đang phải chăm mẹ già ốm nặng. Thách
thức của chị không chỉ là công việc, mà còn là cuộc sống!
Là một nhà lãnh đạo "Chính đạo", tôi hiểu điều này. Chúng tôi
không thêm gánh nặng cho chị mà thay vào đó, chúng tôi điều một nhân viên khác
hỗ trợ chị, giảm bớt thách thức tạm thời và cho chị những buổi nghỉ phép ngắn
để lo việc gia đình. Khi quay lại, chị không còn lo lắng nữa. Chị bình tĩnh và
làm việc hiệu quả hơn. Chúng tôi đã đưa chị trở lại điểm cân bằng.
Lời kết
Những nhà lãnh đạo tồi cố gắng đẩy nhân viên của họ vào "dòng
chảy" bằng áp lực và những lời hứa hẹn sáo rỗng, họ làm căng bản thân nhân
viên.
Một nhà lãnh đạo "Chính đạo" hiểu rằng "dòng chảy" là
trạng thái tự nhiên của con người khi được đặt đúng chỗ.
Chúng ta không phải là người đẩy thuyền, chúng ta là người dọn dẹp lòng
sông.
- Công việc của chúng ta là loại bỏ sự xao lãng (những cuộc họp vô nghĩa, sự
quan liêu).
- Công việc của chúng ta là thấu hiểu từng "người nhà" của mình
(thăm hỏi, quan sát) để biết kỹ năng của họ đang ở đâu.
- Và công việc của chúng ta là điều chỉnh công việc (thách thức) sao cho vừa
vặn một cách hoàn hảo với kỹ năng đó.
Đừng bảo họ "thư giãn rồi tập trung". Hãy tạo ra một môi trường
nơi sự thư giãn là nền tảng và sự tập trung là kết quả tự nhiên.
Khi bạn, với tư cách là một nhà lãnh đạo, làm được điều đó - khi bạn trở
thành người kiến tạo môi trường, người giữ nhịp cho sự cân bằng - bạn sẽ không
cần phải yêu cầu hiệu suất tối đa. Bạn sẽ thấy nó đang xảy ra ở khắp mọi nơi,
trong trạng thái "dòng chảy" đẹp đẽ, nơi công việc không còn là gánh
nặng, mà là một niềm vui, một điệu nhảy giữa kỹ năng và thách thức.
