BẢO MẬT LƯƠNG, LIỆU CÓ CẦN THIẾT? (P3 – Minh bạch không chỉ là lương)
Hơn 13 năm lăn lộn trong ngành sản xuất đủ để tôi thấy bao nhiêu thăng
trầm, bao nhiêu câu chuyện "bí mật" trong cái "guồng quay"
của doanh nghiệp. Người ta cứ nói tôi là lãnh đạo cấp cao, hưởng nhiều chế độ
dựa trên doanh thu. Nghe thì oách đấy, nhưng mà bạn biết không, điều đó chẳng
làm tôi hạnh phúc bằng việc nhìn thấy quỹ phúc lợi của anh em công nhân, của
tập thể tăng trưởng từng ngày.
Thật lòng mà nói, trong cái chốn kinh doanh này, nhiều người cứ mải mê
với những con số lợi nhuận khô khan, những báo cáo tài chính chằng chịt. Họ
quên mất rằng, đứng sau mỗi sản phẩm được làm ra, sau mỗi đồng tiền kiếm được,
là mồ hôi, nước mắt và cả những giấc mơ rất "đời" của hàng trăm, hàng
ngàn con người. Với tôi, hạnh phúc không phải là mình được bao nhiêu, mà là
mình có thể làm được gì để anh em nhân sự luôn an tâm khi họ chủ động nâng cấp
bản thân, cảm thấy an tâm khi làm việc.
Có lẽ, cái "máu" xuất nhập khẩu của tôi - cái nghiệp vụ ngoài
ngành mà tôi mang theo từ thuở nào - lại một lần nữa làm tôi bén duyên với công
việc quản trị nhân sự tại nhà máy Yong. Lại một lần nữa,, tôi sẵn sàng xắn tay
áo, dùng chính nghiệp vụ đó để chiếm quyền nhập khẩu nguyên liệu sản xuất cho
nhà máy nhôm Yong. Trước đây, nhà máy cứ phải nhập qua một đối tác trung gian,
tốn kém bao nhiêu chi phí. Cái khoản lợi nhuận tiết kiệm được từ việc này, tôi
cam đoan là chia đều cho tổ chức và quỹ phúc lợi.
Bạn sẽ hỏi, tại sao tôi lại làm thế? Đó đâu phải nhiệm vụ của một người
làm quản trị nhân sự? Đúng vậy, đó không phải nhiệm vụ theo nghĩa đen trên giấy
tờ. Nhưng với tôi, đó là Tâm, là Đạo của một người lãnh đạo. Là khi bạn nhìn
thấy vấn đề, nhìn thấy cơ hội để làm cho tập thể tốt hơn, bạn sẽ không ngần
ngại dấn thân.
Chính cái tâm niệm này đã thôi thúc tôi. Nhiều lúc, chỉ cần ngửi thấy
"mùi" tiền tiết kiệm được cho quỹ phúc lợi là y như rằng tôi không
thể ngồi yên. Tôi thường gọi ẩn danh cho Hải – giám đốc phúc lợi CWO của Yong,
với biệt danh Khiêm Hạ, rồi "đánh tiếng": "Anh Hải, anh đã xem
qua báo cáo tài chính của quý này chưa? Em vừa trao đổi với ông Mã về kế hoạch
mở rộng xưởng sắp tới và hôm nay anh Quang phòng tài chính vừa công bố bản báo
cáo mới. Anh có kế hoạch gì không?" Cái kiểu "đánh tiếng" này
không phải để thúc giục, mà là để khơi gợi, để Hải biết rằng tôi luôn dõi theo
và sẵn lòng hỗ trợ họ. Đó cũng là cách tôi thể hiện sự minh bạch ngay trong
cách điều hành, để mọi người cùng "biết, cùng lo" và cùng
"vui".
Chuyện này làm tôi nhớ đến câu chuyện của 1 ông chủ một nhà máy chế biến lương
thực ở Đồng Tháp – người đã giúp tôi rất nhiều trong ngành xuất nhập khẩu mà tôi
đã từng kể trong bài “làm thiện nguyện có cần phải nói ra”. Chú vốn là kỹ sư,
nhưng khi nguồn nguyên liệu khó khăn, chú đã lặn lội đi "ba cùng" với
bà con nông dân, học hỏi từ A đến Z về lúa, về cách đàm phán trực tiếp để bà
con không bị ép giá. Số tiền tiết kiệm được, chú dùng để xây thêm nhà trẻ tại
nhà máy cho các bạn nhân sự có con nhỏ, cải thiện bữa ăn ca cho công nhân.
Cái ngày mà chú công bố khoản lợi nhuận đó được dùng như thế nào, cả nhà
máy vỡ òa. Không phải vì số tiền đó quá lớn, mà vì lòng chân thành và sự dấn
thân của chú đã chạm đến trái tim của từng người thợ, người nông dân. Họ thấy
ông không chỉ là "sếp" mà là "người nhà", là người thực sự
lo lắng cho cuộc sống của họ. Và bạn biết không, kể từ ngày đó, mỗi người công
nhân không còn làm việc vì "lương" nữa, mà vì lòng biết ơn và sự gắn
kết vô hình. Họ yêu nhà máy như yêu chính ngôi nhà của mình.
Nói thật, trong phần này tôi gọi là "Minh bạch không chỉ là
lương" chính là điều tôi tâm đắc nhất. Tôi vẫn luôn công khai các hoạt
động của tổ chức: kế hoạch dự án, quỹ tài chính, quỹ phúc lợi, lợi nhuận, cam
kết thực hiện từ các phòng ban... tất tần tật. Mục đích duy nhất là để tất cả
nhân sự ở mọi giai tầng cùng tôi xây dựng và theo dõi sự phát triển của tổ
chức.
Bạn cứ hình dung xem: Ở những nhà máy truyền thống, kế hoạch sản xuất là
"bí mật cấp cao", quỹ phúc lợi là "con số trên giấy", lợi
nhuận thì "sếp biết là được". Nhân viên cứ làm việc trong một
"hộp đen" thông tin. Việc này dẫn đến điều gì? Sự thiếu niềm tin, sự
đồn đoán, và cái "sự im lặng của lãnh đạo" mà chúng ta từng mổ xẻ.
Khi không ai biết "chiếc thuyền" đang đi đâu, tài nguyên thế nào, thì
làm sao họ có thể "cùng chèo" một cách đồng lòng?
- Khi tôi công khai những điều đó, tôi cảm thấy như mình đang phá vỡ bức
tường vô hình giữa ban lãnh đạo và nhân viên. Tôi muốn biến từng người công
nhân đứng máy ở nhà máy nhôm Yong, từng nhân viên văn phòng, không chỉ là
"người làm thuê", mà là "người chủ nhỏ" của chính doanh
nghiệp đó.
- Khi kế hoạch dự án được công khai, mọi người hiểu bức tranh lớn, biết
mình đang góp phần vào đâu. Nó tạo ra sự chủ động.
- Khi quỹ tài chính, lợi nhuận được công khai và giải thích rõ ràng cách
phân bổ (cho tái đầu tư, cho quỹ phúc lợi...), anh em nhân viên thấy rõ
"mồ hôi" của mình đã đi về đâu. Họ sẽ hiểu được những lúc công ty khó
khăn, và cũng sẽ tự hào khi công ty đạt được thành quả. Nó giúp họ cảm thấy
được tôn trọng và tin tưởng.
- Khi quỹ phúc lợi được công khai và minh bạch về cách sử dụng, anh em
nhân viên sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Họ biết rằng công ty thực sự quan
tâm đến đời sống của họ, rằng có một "lưới an toàn" đang chờ đợi khi
cần. Cái cảm giác "được bao bọc" này là thứ mà tiền lương đôi khi
không thể mua được.
- Và đặc biệt, khi cam kết thực hiện từ các phòng ban được công khai, nó
tạo ra sự liên kết, tính trách nhiệm giữa các bộ phận. Tôi đã chứng kiến tình
trạng "đổ lỗi cho nhau" giảm hẳn ở nhà máy nhôm Yong. Khi bộ phận sản
xuất biết cam kết của bộ phận kinh doanh, và ngược lại, họ phối hợp ăn ý hơn,
không còn hoạt động "riêng lẻ" nữa. Và khi bất kỳ bộ phận nào trễ
deadline hoặc không đạt mục tiêu đã cam kết thì họ sẽ phải trình bày trước tổ
chức kể cả các bạn công nhân.
Tôi còn nhớ một lần, đi thẩm định nhà máy đối tác (mà thật ra khi còn phục
vụ tại BSSC tôi cũng đã nghe rất nhiều), vị lãnh đạo ở đó cũng xuống xưởng để
trò chuyện với công nhân về những than phiền. Ông ấy có ý khích lệ đấy, nhưng
lại sai cách: "Khó khăn hay áp lực của các bạn trong thời điểm này thật ra
nó rất nhỏ so với những gì mà chúng tôi đang phải gánh chịu trong giai đoạn
này, khó khăn này tôi cũng không biết phải kể cùng ai..." Lúc đó, tôi chỉ
mỉm cười và nói thầm: "Ông không nói ra sao người ta biết ông khó khăn mà
hỗ trợ? Ông không nói ra nhưng ông muốn người ta hiểu cho ông, ông thật khó hiểu
như phụ nữ vậy!" - suy nghĩ này của tôi xuất phát từ bốn chữ "trưng
cầu ý dân". Bởi vì có những nhân sự rất thông minh, và thậm chí những cái
rất "đời thường" của họ lại có thể giúp cho tổ chức vượt qua khó
khăn. Nếu ông ấy dám công khai, dám chia sẻ cả những gánh nặng của mình, chắc
chắn sẽ có người đưa tay ra giúp, hoặc ít nhất là sẽ thấu hiểu hơn.
Ngược lại, năm nay cũng là năm mà ngành dệt may gặp nhiều thách thức và
tôi có ghé thăm một công ty dệt may nhỏ ở miền Bắc từng đối mặt với khủng
hoảng. Tổng Giám đốc của họ đã mạnh dạn công khai toàn bộ tình hình tài chính,
kể cả lợi nhuận giảm sút, nhưng cũng công khai luôn kế hoạch "xoay
sở" và cam kết của ban lãnh đạo sẽ cùng vượt qua. Ông ấy nói: "Đây là
nhà của chúng ta, chúng ta cùng biết, cùng lo." Thậm chí, ông còn cho phép
công nhân góp ý về cách tiết kiệm chi phí trong xưởng. Chính sự minh bạch
"sống còn" này đã khiến cả nhà máy đồng lòng, không ai than vãn, cùng
nhau “thắt lưng buộc bụng” và cuối cùng vượt qua được giai đoạn khó khăn một
cách ngoạn mục.
"Minh bạch không chỉ là lương" – với tôi, nó không phải là một
công cụ hay một kỹ thuật phức tạp. Nó là tư duy tự do của một người lãnh đạo
dám "cởi áo", dám mở lòng mình trước tập thể. Nó là sự lựa chọn đặt lòng
tin vào con người, tôi tin rằng khi lãnh đạo chia sẻ thật lòng, họ sẽ đáp lại
bằng sự cống hiến. Nó là hành trình xây dựng một tổ chức mà ở đó, không còn
ranh giới giữa "sếp" và "nhân viên", mà tất cả là "đồng
đội" cùng nhau xây dựng và dõi theo sự phát triển.
Khi một người lãnh đạo làm được điều đó, họ sẽ không chỉ có một đội ngũ
làm việc bằng cái đầu, mà còn bằng cả trái tim. Và đó, chính là bí quyết để
thành công một cách bền vững nhất, một sự thành công mà tôi đã tìm kiếm và
chiêm nghiệm trong suốt hơn 13 năm làm nghề của mình.
