LÃNH ĐẠO HÃY XÂY "BẾN CẢNG" TRƯỚC KHI TUYỂN DỤNG NHÂN TÀI!
Suốt hơn 13 năm lăn lộn với nghiệp quản trị nhân sự, tôi đã chứng kiến
không ít cảnh tượng "kẻ trải chiếu mời hiền", "người vung tiền
tuyển tướng tài". Ai cũng khao khát có được nhân sự giỏi, những "ngôi
sao" có thể đưa doanh nghiệp lên tầm cao mới. Nhưng rồi, bao nhiêu ngôi
sao đến rồi lại đi, bao nhiêu nhân tài hào nhoáng rồi cũng chìm vào quên lãng.
Đến cuối cùng, tôi nhận ra một điều cốt lõi, một chân lý "rất đời" mà
ít ai chịu nhìn thẳng: Lãnh đạo hãy xây "bến cảng" thật vững chãi
trước khi mơ mộng tuyển dụng "thuyền rồng" về.
Bạn có đồng ý không, chúng ta thường hay nói về "chiêu mộ nhân
tài", về "săn đầu người", nhưng lại ít khi nói về việc liệu cái
"nhà" của mình đã đủ tốt để giữ chân họ chưa? Một con thuyền dù có to
lớn, lộng lẫy đến mấy, nếu bến cảng không vững, không đủ sâu, không đủ an toàn,
thì sớm muộn gì nó cũng sẽ rã mục hoặc tìm một bến đỗ khác mà thôi.
Nếu bạn đã từng xem qua bộ phim “Chu Nguyên Chương” nói về cuộc đời của
vị hoàng đế khai quốc của nhà Minh, người từ một người nghèo hèn dưới đáy xã
hội mà đoạt được thiên hạ, thì hãy cùng tôi phân tích cách mà ông đã xây dựng
“bến cảng” của mình và tài năng lãnh đạo xuất chúng của ông ra sao thông qua
mẩu chuyện tóm tắt của tôi nhé!
Trước khi Chu
Nguyên Chương xưng đế, ông chỉ là 1 người nghèo hèn dưới đáy xã hội. Việc cuối
cùng có thể đoạt được thiên hạ, là điều không thể do một mình ông thực hiện.
Xung quanh ông có rất nhiều người tài giỏi xuất chúng. Vậy tại sao chỉ có Chu
Nguyên Chương là người thành công?
Chính là vì
ông đã xây dựng được “bến cảng” của chính mình.
Năm xưa,
Chu Thăng từng nói với Chu Nguyên Chương một câu nói gồm 9 chữ: “Cao dựng tường,
tích trữ lương, khoan xưng vương”. (đoạn này làm cho tôi nhớ về lời khuyên của
cựu chủ tịch thành phố Vinh khi tôi đang gặp khó khăn trong việc quản trị nhân
sự mà tôi sẽ kể thông qua chủ đề “Sự khởi nguồn của nghệ danh Khiêm Hạ”)
Đây chính
là sự giải thích rõ ràng nhất cho việc Chu Nguyên Chương xây dựng “bến cảng” của
mình.
Chiến lược
“cao dựng tường, tích trữ lương, khoan xưng vương” là gì? Nói ngắn gọn, đó là:
tăng cường sức mạnh quân sự, bảo vệ vững chắc thành trì của mình, tích trữ đầy đủ
lương thực và tài nguyên, đồng thời đợi thời cơ chín mùi mới bước ra tranh đoạt
quyền lực.
Ở yên trên
lãnh địa của mình, phòng thủ vững chắc sẽ giúp đứng ở vị trí bất bại. Tăng cường
thực lực kinh tế để có đủ tiềm lực hậu cần hỗ trợ quân đội và bộ máy chính quyền.
Đừng quá sớm bộc lộ ý đồ xưng vương lập đế, khi thời cơ chưa đến thì tuyệt đối
không nên khinh suất ra tay – để tránh bị các đối thủ ganh ghét và công kích.
Ngoài ra, để
bảo toàn lực lượng trong bối cảnh chính trị rối ren, Chu Nguyên Chương đã linh
hoạt ứng xử giữa các thế lực. Năm 1357, Hồng Cân quân do Lưu Phúc Thông chỉ huy
đã chia ba cánh quân tiến đánh triều Nguyên. Trong một thời gian ngắn “nơi nơi
dấy binh, thế lực nối liền”.
Thế nhưng,
Chu Nguyên Chương lại chọn cách giữ mình, khoanh vùng lãnh địa, âm thầm phát
triển lưc lượng phía sau hậu tuyến. Ông luôn hành động theo năng lực thực tế, cố
gắng tránh đối đầu trực tiếp với quân Nguyên.
Không chỉ
vậy, trong suốt một thời gian dài, ông còn duy trì mối quan hệ thân cận với tướng
Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi – một võ tướng thiện chiến của triều Nguyên, người được
xem là trụ cột giúp nhà Nguyên còn trụ lại được.
Khi Sát Hãn
Thiếp Mộc Nhi nhân lúc các thế lực địa phương ở Sơn Đông đang chém giết lẫn
nhau, kéo quân Đông tiến và liên tiếp giành thắng lợi, thì Chu Nguyên Chương, vào
tháng 8 năm đó đã cử sứ giả viết thư thân thiện cho ông ta, tìm cách lôi kéo và
tạo mối quan hệ.
Chính nhờ
vậy, Chu Nguyên Chương đã tránh được sự tấn công trực diện từ quân chủ lực của Sát
Hãn Thiếp Mộc Nhi. Trong khi đó, các cánh quân Hồng Cân tiến đánh phía Bắc lại
chịu tổn thất nặng nề và lần lượt thất bại.
Cứ như vậy,
Chu Nguyên Chương từng bước biến thiên hạ thành “bến cảng” của riêng mình.
Bạn thấy đó, câu chuyện
của Chu Nguyên Chương không chỉ là lịch sử, mà là một bài học cho mọi người
lãnh đạo. Thay vì cứ mải miết đi tìm những "thuyền rồng" xa xôi, hãy
tập trung vào việc xây dựng "bến cảng" của chính mình:
- Một "bức
tường" vững chắc của văn hóa và quy trình.
- Một "kho
lương" dồi dào của lòng tin và sự phát triển nhân sự.
- Và một tầm nhìn
"khoan xưng vương", đủ kiên nhẫn để đợi thời cơ chín muồi.
Khi bạn có một "bến
cảng" như thế, tin tôi đi, những "thuyền rồng" tài năng không
cần bạn phải đi săn, họ sẽ tự tìm đến. Và quan trọng hơn, họ sẽ chọn ở lại, neo
đậu và cùng bạn vươn ra biển lớn. Bởi vì, cái mà nhân tài thực sự tìm kiếm
không chỉ là một công việc tốt, mà là một nơi chốn để thuộc về, một bến cảng an
toàn để cống hiến và phát triển. Đó mới là giá trị bền vững nhất mà một người
lãnh đạo có thể xây dựng.
Do đó, nếu bạn không
biết xây dựng “bến cảng” của chính mình, không biết quản lý bản thân, lại càng
không biết quản lý người khác mà cứ mãi làm thay việc cho nhân viên thì cuối
cùng bạn chỉ trở thành người làm thuê cho chính mình và quen dần với việc bị nhân
viên điều khiển.
