HẠ MÌNH VÌ NGƯỜI
Tôi đã chứng kiến vô số nhà lãnh đạo bước lên bục vinh quang. Họ đứng
trong những văn phòng lộng lẫy trên đỉnh các tòa tháp, được bao quanh bởi những
trợ lý và những con số tăng trưởng. Họ nói về tầm nhìn, về chiến lược, về thị
phần nhưng khi tôi lặng lẽ quan sát họ từ xa, hoặc đôi khi, ngay bên cạnh họ
trong vai trò một người công nhân vô danh, tôi thường tự hỏi: "Họ có biết
tên người gác cổng không? Họ có biết đứa con của cô lao công đang ốm không? Họ
có bao giờ thực sự nhìn thấy những người đang xây dựng nên đế chế cho họ
không?"
Thế giới hiện đại định nghĩa lãnh đạo bằng quyền lực. Nhưng triết lý
"Chính Đạo Trị Doanh" mà tôi theo đuổi suốt đời lại định nghĩa lãnh
đạo bằng sự phục vụ. Quyền lực thực sự không nằm ở việc bạn có bao nhiêu người dưới
mình, mà ở việc bạn sẵn sàng cúi xuống vì bao nhiêu người.
Trong lịch sử nhân loại, có những hành động vượt lên trên những quy tắc
thông thường, trở thành biểu tượng cho những giá trị cao đẹp và những triết lý
lãnh đạo sâu sắc. Và với tôi, không có biểu tượng nào mạnh mẽ hơn hình ảnh Chúa
Giêsu rửa chân cho các môn đồ của mình trong Kinh Thánh.
Hãy hình dung bối cảnh đó, đó là một hành động tưởng chừng như một sự hạ
mình, nhưng lại chứa đựng một bài học vô giá về tinh thần phục vụ, sự khiêm
nhường và vai trò thực sự của người lãnh đạo. Hành động này hoàn toàn đối lập
với tư duy quyền lực gia trưởng, thứ mà chúng ta thấy đầy rẫy trong các phòng
họp ngày nay. Thay vào đó, nó đề cao sự đồng cảm, sự sẻ chia và việc đặt lợi
ích của người khác lên trên lợi ích cá nhân.
Nhiều nhà lãnh đạo thời nay xây dựng quanh mình những bức tường. Họ có xe
riêng, thang máy riêng, phòng ăn riêng. Họ tự tách mình ra khỏi chính nguồn
sống của doanh nghiệp: con người. Họ quên mất rằng, một nhà lãnh đạo không có
người đi theo chỉ là một kẻ độc hành.
Luận điểm cốt lõi của bài học này nằm ở chính hành động rửa chân. Trong
bối cảnh văn hóa thời bấy giờ, việc rửa chân cho khách là công việc của những
người nô lệ, những người có địa vị thấp nhất trong xã hội. Khi Chúa Giêsu, một
người thầy, một nhà lãnh đạo tinh thần, tự mình thắt khăn, quỳ xuống và thực
hiện công việc này cho các môn đồ, điều đó đã gây ra sự ngỡ ngàng, thậm chí là
phản đối kịch liệt.
Đó là một sự đảo ngược hoàn toàn về quan niệm lãnh đạo. Ngài đã đảo ngược
kim tự tháp quyền lực. Ngài chứng minh rằng lãnh đạo không phải là bắt người
khác phục vụ mình, mà là tự mình phục vụ người khác với một tinh thần vô điều
kiện.
Trong hành trình hơn 15 năm qua, tôi nhận ra đây chính là điều mà rất
nhiều doanh nghiệp hoặc các tập đoàn đa quốc gia thiếu sót nhất. Họ xây dựng
các "bậc thang" sự nghiệp, các "cấp" và các
"hạng". Càng lên cao, người lãnh đạo càng xa rời thực tế.
Đây là lý do vì sao triết lý "Chính Đạo Trị Doanh" của tôi đòi
hỏi một sự ẩn mình. Tôi chọn làm một "công nhân", làm việc bên cạnh
họ, ăn cùng mâm cơm với họ. Tôi không làm điều đó như một "trò chơi"
đóng giả. Tôi làm điều đó vì tôi tin rằng bạn không thể thấu hiểu gánh nặng
trên vai một người nếu bạn không cùng họ gánh vác. Bạn không thể lãnh đạo từ
một tòa tháp bằng kính; bạn phải lãnh đạo từ dưới chiến hào.
Khi tôi cúi xuống, với tư cách là một người đồng nghiệp, để lắng nghe câu
chuyện của họ, để thấu hiểu môi trường sống của họ - thậm chí đến khu nhà trọ
của họ để biết họ đang sống thế nào - tôi đang thực hiện hành động "rửa
chân" của riêng mình. Tôi đang nói với họ bằng hành động rằng: "Tôi ở
đây, bên cạnh anh, không phải bên trên anh."
Hãy nhìn về lịch sử châu Á của chúng ta. Một trong những biểu tượng đẹp
nhất của sự "hạ mình" chính là câu chuyện "Tam Cố Thảo Lư"
(Ba lần thăm lều cỏ) của Lưu Bị.
Lưu Bị là ai? Ông là dòng dõi hoàng tộc nhà Hán, một vị tướng quân đang
mưu cầu đại nghiệp. Gia Cát Lượng lúc đó là ai? Chỉ là một học giả ẩn mình nơi
thôn dã, một "Ngọa Long tiên sinh" chưa ai biết tới. Xét về địa vị,
Lưu Bị ở trên đỉnh, Gia Cát Lượng ở dưới đáy.
Nhưng Lưu Bị đã làm gì? Ông, cùng hai người anh em kết nghĩa lừng lẫy của
mình, đã không chỉ đến một lần, mà là ba lần. Họ bất chấp tuyết rơi, giá rét,
bất chấp sự chờ đợi, bất chấp việc bị từ chối. Một vị chủ tướng, một người mang
danh nghĩa "lãnh đạo", đã khiêm nhường đứng chờ ngoài lều cỏ của một
kẻ sĩ.
Hành động "hạ mình" đó của Lưu Bị không làm ông yếu đi. Ngược
lại, nó đã giành được trái tim và sự trung thành tuyệt đối của một bậc kỳ tài.
Lưu Bị đã "rửa chân" cho Gia Cát Lượng bằng sự tôn trọng và khiêm
nhường. Và Gia Cát Lượng đã "cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi" để
đáp lại. Đó là sức mạnh vĩ đại của việc đảo ngược kim tự tháp.
Khi người lãnh đạo cúi xuống, họ không chỉ rửa đi bụi bẩn, họ còn rửa đi
sự sợ hãi và khoảng cách. Hành động này biến người lãnh đạo thành "người
phục vụ".
Đây là một khái niệm xa lạ với tư duy quản trị phương Tây truyền thống,
vốn coi trọng quyền lực và sự kiểm soát. Nhưng trong "Chính Đạo Trị
Doanh", quyền lực không nằm ở khả năng ra lệnh, mà ở khả năng thấu cảm và
đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của mình.
Thử hỏi, có bao nhiêu "lãnh đạo" ngày nay thực sự coi nhân viên
là người nhà? Hay họ chỉ xem nhân viên là "nguồn nhân lực", một thuật
ngữ mà cá nhân tôi vô cùng không thích vì nó biến con người thành một dạng tài
nguyên như dầu mỏ hay than đá?
Khi một nhà lãnh đạo coi nhân viên là "nguồn lực", họ sẽ tìm
cách "khai thác" tối đa. Nhưng khi bạn coi họ là "người
nhà", như triết lý của tôi, bạn sẽ tìm cách "bảo vệ" và
"phát triển" họ.
Đó là lý do tôi luôn giao công việc điều hành hữu hình cho các trợ lý tin
cẩn của mình - những người đã thấm nhuần ý chí quản trị của tôi. Họ là
"cái khiên" của quyền lực, còn tôi là "trái tim" của tổ
chức. Khi một nhân viên ốm đau, tôi (hoặc các bạn trợ lý hoặc phòng nhân sự) sẽ
đến tận nhà thăm hỏi họ, không phải với tư cách "ông chủ", mà với tư
cách một người đồng nghiệp. Tôi dò la từ đồng nghiệp, từ những người xung
quanh, để hiểu về môi trường sống của họ, để có thể hỗ trợ họ một cách nhanh
chóng và thầm lặng nhất.
Hành động này, hành động của một "người phục vụ", sẽ xây dựng
được lòng tin và sự tôn trọng tuyệt đối. Nó sẽ gieo vào lòng họ một sự tận hiến
không gì lay chuyển được và họ sẽ làm việc không phải vì sợ hãi, mà vì tình yêu
thương và lòng trung thành. Điều này tạo ra một văn hóa doanh nghiệp nhân văn,
gắn kết, nơi mọi người không chỉ làm việc cho công ty, mà còn sống
vì công ty.
Nếu bạn nghĩ rằng triết lý này chỉ có trong sách vở hoặc thời cổ đại, hãy
nhìn vào Jim Sinegal, người đồng sáng lập Costco.
Trong thế giới bán lẻ khốc liệt, nơi các đối thủ như Wal-Mart tìm mọi
cách cắt giảm chi phí bằng cách trả lương tối thiểu và hạn chế phúc lợi, Jim
Sinegal đã làm điều ngược lại. Ông kiên quyết trả cho nhân viên của mình mức
lương cao nhất trong ngành bán lẻ, cùng với bảo hiểm y tế và phúc lợi hào
phóng.
Phố Wall liên tục chỉ trích ông, nói rằng ông "quá tốt" với
nhân viên và đang làm tổn hại lợi ích của cổ đông. Nhưng Sinegal đã đáp lại
bằng một câu nói bất hủ: "Đây không phải là lòng vị tha. Đây là cách kinh
doanh tốt."
Ông hiểu một điều đơn giản: Khi bạn "phục vụ" nhân viên, nhân
viên sẽ "phục vụ" khách hàng. Bằng cách trả lương cao và đối xử tử
tế, Costco có tỷ lệ nhân viên nghỉ việc thấp đến kinh ngạc (khoảng 7% so với
60-70% của ngành). Nhân viên của họ trung thành, hạnh phúc và làm việc hiệu quả
hơn. Jim Sinegal thường xuyên có mặt tại các cửa hàng, không phải trong văn
phòng, ông nói chuyện trực tiếp với nhân viên và lắng nghe họ. Ông chính là một
nhà lãnh đạo phục vụ điển hình, người hiểu rằng lợi nhuận bền vững đến từ con
người bền vững.
Hành động rửa chân không chỉ là biểu tượng của sự phục vụ; nó còn là hành
động phá bỏ rào cản về quyền lực và địa vị. Nó tạo ra một không gian của sự
bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau, dù chỉ trong khoảnh khắc.
Đây là nền tảng cho sự tin tưởng và hợp tác. Trong các tổ chức mà tôi
từng làm việc, tôi thấy nỗi sợ hãi là kẻ thù lớn nhất của sự đổi mới. Nhân viên
sợ nói lên sự thật vì sợ sếp, các cấp quản lý trung gian che giấu vấn đề vì sợ
bị khiển trách. Các "lãnh đạo" cấp cao (C-level) tự xây dựng những
bức tường quyền lực quanh mình, và cuối cùng, họ là người cuối cùng biết rằng
con tàu đang chìm.
Triết lý "lãnh đạo ẩn danh" của tôi được sinh ra chính là để
phá bỏ bức tường này.
Tại sao tôi phải ẩn mình? Tại sao ngay cả các C-level cũng không biết sự
hiện diện của tôi? Bởi vì ngay khi tôi xuất hiện với danh nghĩa "lãnh đạo
tối cao", một bức tường vô hình sẽ được dựng lên. Người ta sẽ đeo mặt nạ, họ
sẽ nói những gì tôi muốn nghe, không phải những gì tôi cần nghe.
Nhưng khi tôi là một "công nhân", một người đồng nghiệp bình
thường, bức tường đó không tồn tại. Tôi nghe được những lời phàn nàn chân thực
nhất trong bữa cơm trưa, tôi thấy được ai là người thực sự làm việc, ai là
người chỉ giỏi "báo cáo". Tôi có thể ghi nhận con người thật của họ,
làm cơ sở đánh giá chân thật nhất. Tôi tạo ra một môi trường an toàn tuyệt đối
để họ tự do bày tỏ ý kiến, để họ dám sáng tạo và dám thất bại.
Quyền lực hữu hình được giao cho các trợ lý của tôi. Nhưng ảnh hưởng thực
sự, sự gắn kết của tổ chức, lại đến từ sự hiện diện vô hình của tôi. Đó là cách
"Chính Đạo Trị Doanh" phá bỏ rào cản để xây dựng một tập thể vững
mạnh từ bên trong.
Một bậc thầy trong việc phá bỏ rào cản chính là ngài Kazuo Inamori, người
sáng lập Kyocera và KDDI, đồng thời là người đã vực dậy Japan Airlines từ bờ
vực phá sản.
Triết lý của ông gói gọn trong câu: "Kính Thiên Ái Nhân" (Kính
trọng Trời, Yêu thương Người). Ông không xây dựng một tập đoàn, ông xây dựng
một "đại gia đình". Ông tin rằng công ty tồn tại là để mang lại hạnh
phúc vật chất và tinh thần cho nhân viên.
Để phá bỏ rào cản, ông đã tiên phong trong hệ thống "Quản trị
Amoeba", chia công ty thành các đơn vị nhỏ độc lập, nơi mọi nhân viên đều
được trao quyền và tham gia vào việc quản lý. Ông tin vào "quản trị bởi
tất cả mọi người". Ông minh bạch hóa toàn bộ số liệu kinh doanh, để mọi
công nhân đều biết công ty đang làm ăn thế nào, giống như mọi thành viên trong
gia đình đều biết tình hình tài chính của nhà mình vậy.
Inamori không phải là một ông chủ xa cách. Ông thường xuyên có mặt, uống
rượu và trò chuyện thâu đêm với nhân viên của mình, lắng nghe họ, truyền cảm
hứng cho họ. Ông đã phá bỏ bức tường giữa "chủ" và "tớ",
tạo ra một ý thức hệ "đồng sở hữu", một gia đình thực sự. Ông chứng
minh rằng khi bạn "yêu người", bạn sẽ tạo ra một sức mạnh tập thể phi
thường.
Hành động rửa chân của Chúa Giêsu không chỉ là một bài học cho các môn
đồ; đó là một hành động "gieo mầm" văn hóa. Ngài muốn tinh thần phục
vụ này lan tỏa, từ người này sang người khác, tạo thành một văn hóa nơi mọi
người đều quan tâm và hỗ trợ lẫn nhau.
Một văn hóa doanh nghiệp không được tạo ra từ các khẩu hiệu dán trên
tường. Nó được tạo ra từ hành động của người lãnh đạo. Lãnh đạo phải là tấm
gương cho hành vi mà họ mong muốn.
Khi tôi âm thầm quan sát nhân viên làm việc, tôi không chỉ để "đánh
giá". Tôi quan sát để có thể "hỗ trợ họ một cách nhanh chóng".
Khi tôi thấy một đồng nghiệp (mà họ không biết tôi là lãnh đạo) đang vật lộn
với một công cụ, tôi sẽ bước đến và giúp đỡ, không phải với tư cách người quản
lý, mà với tư cách một người đồng nghiệp.
Hành động "gieo mầm" này lan tỏa một cách tự nhiên. Mọi người
bắt đầu giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ nhau, và chia sẻ trách nhiệm chung. Một môi
trường làm việc tích cực và một tinh thần đồng đội mạnh mẽ được hình thành,
không phải bởi mệnh lệnh, mà bởi sự noi gương. Đây chính là sức mạnh của sự
khiêm nhường.
Nhiều người lầm tưởng khiêm nhường là yếu đuối, họ sai rồi. Sự khiêm
nhường không làm suy yếu uy tín của người lãnh đạo; ngược lại, nó tạo ra sự tín
nhiệm và ảnh hưởng lâu dài. Những người lãnh đạo khiêm nhường là những người dễ
dàng nhận được sự tôn trọng và lòng trung thành nhất.
Một nhà lãnh đạo khiêm nhường, theo triết lý "Chính Đạo Trị
Doanh", là người không ngừng học hỏi, luôn lắng nghe ý kiến của người
khác, và sẵn sàng thừa nhận sai lầm. Họ tập trung vào việc phát huy tiềm năng
của đội ngũ thay vì đề cao bản thân mình. Sự khiêm nhường chính là nền tảng cho
sự phát triển bền vững của tổ chức.
Nếu phải chọn một người đại diện cho "sức mạnh khiêm nhường",
tôi sẽ chọn Konosuke Matsushita, người sáng lập Panasonic, người được mệnh danh
là "vị thần quản trị" của Nhật Bản.
Sự "thần thánh" của ông không đến từ sự xa cách, mà đến từ sự
khiêm nhường vô hạn và tình yêu thương con người. Câu chuyện nổi tiếng nhất về
ông là vào thời kỳ Đại Suy Thoái những năm 1920. Hàng tồn kho chất đống, công
ty đứng trước nguy cơ phá sản. Các giám đốc khác đều yêu cầu phải sa thải hàng
loạt nhân viên để cứu công ty.
Matsushita đã làm gì? Ông đã từ chối. Ông tập hợp toàn bộ nhân viên lại, thay
vì ra lệnh, ông đã "hạ mình". Ông nói: "Tôi sẽ không sa thải một
ai. Chúng ta sẽ giảm sản xuất xuống còn nửa ngày. Nhưng... tôi sẽ trả lương đủ
cả ngày cho các bạn. Đổi lại, tôi chỉ xin các bạn một điều. Các bạn trong bộ
phận bán hàng, hãy từ bỏ ngày nghỉ của mình và làm ơn, hãy cố gắng bán hết số
hàng tồn kho này."
Ông đã đặt vận mệnh của công ty vào tay nhân viên, ông tin tưởng họ. Ông
"phục vụ" họ trước (bằng cách giữ việc và giữ lương), và họ đã đáp
lại ông. Toàn bộ nhân viên đã lao ra đường, gõ cửa từng nhà, và trong vòng vài
tháng, họ đã bán hết sạch hàng tồn kho. Họ đã cứu công ty.
Đó là Konosuke Matsushita. Ông coi công nhân là "đối tác bình
đẳng". Ông "hạ mình vì người", và đổi lại, ông có được lòng
trung thành huyền thoại, thứ đã xây dựng nên đế chế Panasonic.
Lời kết
Hơn 15 trải nghiệm quý báu, tôi có thể khẳng định một điều: Những đế chế
hùng mạnh nhất không được xây dựng trên quyền lực của một cá nhân, mà trên sự
cam kết của một tập thể.
Hình ảnh Chúa Giêsu rửa chân cho các môn đồ là một biểu tượng vượt thời
gian về tinh thần lãnh đạo phục vụ. Nó nhắc nhở tất cả chúng ta, những người
đang giữ vai trò dẫn dắt, rằng: Vai trò thực sự của người lãnh đạo không phải
là ở vị trí cao hơn hay quyền lực lớn hơn.
Vai trò thực sự của chúng ta là ở khả năng hạ mình, khả năng đồng cảm, sẻ
chia và đặt lợi ích của những người mình dẫn dắt lên trên lợi ích cá nhân.
Trong bối cảnh doanh nghiệp hiện đại, nơi mà sự thay đổi diễn ra chóng
mặt và nhân tài là tài sản quý giá nhất, việc áp dụng tinh thần lãnh đạo phục
vụ không còn là một "lựa chọn tốt" (nice-to-have), mà là một
"yếu tố bắt buộc" (must-have). Nó là chìa khóa để xây dựng một văn
hóa nhân văn, để thu hút và giữ chân nhân tài, và để đạt được thành công bền
vững.
Hãy nhớ lấy điều này, như một kim chỉ nam cho triết lý "Chính Đạo
Trị Doanh":
Sự vĩ đại của một người lãnh đạo không nằm ở việc họ được người khác phục
vụ bao nhiêu, mà ở việc họ đã phục vụ người khác như thế nào.
Con đường "hạ mình vì người" chính là con đường dẫn đến sự tín
nhiệm và ảnh hưởng lâu dài. Đó là nền tảng cho một tập thể vững mạnh và một
doanh nghiệp trường tồn.
