HIỂU CÔNG VIỆC CỦA NHÂN VIÊN
Nếu phần trước là "thấu hiểu con người", thì phần tiếp theo
phải là "thấu hiểu công việc". Bởi lẽ, bạn không thể yêu thương
"người nhà" của mình một cách trọn vẹn, nếu bạn không hiểu được gánh
nặng mà họ đang mang trên vai mỗi ngày.
Trong những phòng họp xa hoa, trên những slide thuyết trình hào nhoáng,
tôi đã nghe quá nhiều về "chiến lược", về "tầm nhìn 5 năm",
về những "mô hình lý thuyết" tân tiến. Các nhà lãnh đạo say sưa nói
về những đỉnh núi họ muốn chinh phục. Nhưng họ quên mất một điều: con đường lên
núi được xây bằng mồ hôi, sỏi đá, và cả những vết thương của người đi trước.
Một trong những sai lầm lớn nhất, và cũng bi thảm nhất, mà tôi chứng kiến
trong hơn 15 năm qua, chính là sự xa rời thực tế vận hành này. Người lãnh đạo
trở thành những học giả trong "tháp ngà" của chính mình, họ thuộc
lòng mọi cuốn sách quản trị, nhưng lại chưa bao giờ chạm tay vào một con ốc vít
đang lỏng trên dây chuyền.
Và bi kịch bắt đầu từ đó. Một "sân khấu kịch" hoàn hảo được
dựng lên trong doanh nghiệp. Vở kịch của nỗi sợ và sự né tránh.
Trên sân khấu đó, có hai nhóm diễn viên chính:
Một là, nhân viên. Họ là những người trực tiếp chiến đấu với "sự
thật" mỗi ngày. Họ biết rõ cái máy nào hay hỏng, quy trình nào là rườm rà,
khách hàng thực sự phàn nàn về điều gì. Nhưng họ chọn cách im lặng. Họ giấu đi
những thiếu sót, những sai lầm nhỏ.
Vì sao ư? Vì sợ hãi. Họ sợ bị đánh giá là "yếu kém" bởi một vị
lãnh đạo chưa bao giờ hiểu bối cảnh công việc của họ. Làm sao bạn có thể giải
thích cho một người chỉ quen đọc biểu đồ rằng, một cơn mưa bất chợt có thể làm
hỏng cả lô hàng nếu kho bãi thiết kế không đúng? Làm sao bạn dám báo cáo về một
quy trình sai, khi chính vị lãnh đạo đó là người đã ký duyệt quy trình? Sự im
lặng là chiếc áo giáp an toàn nhất của họ.
Hai là, chính nhà lãnh đạo. Họ cũng đang diễn. Họ diễn vai "người
thông thái", người "luôn luôn đúng". Họ không muốn thừa nhận các
vấn đề đang tồn tại trong chính cỗ máy mà họ thiết kế. Thừa nhận một vấn đề,
với họ, đồng nghĩa với việc thừa nhận sự yếu kém của bản thân.
Khi nhân viên giấu giếm vì sợ hãi, và lãnh đạo né tránh vì "sĩ
diện", chúng ta có gì? Chúng ta có một môi trường làm việc thiếu minh
bạch, ngột ngạt và kém hiệu quả. Mọi người đều mỉm cười trong các cuộc họp,
nhưng sau lưng, cỗ máy đang rỉ sét và kêu ken két.
"Chính đạo trị doanh" không chấp nhận sân khấu kịch đó. Triết
lý của tôi đòi hỏi một sự thật trần trụi. Chúng ta phải xây dựng một văn hóa
doanh nghiệp dựa trên sự trung thực và thực tế.
Nhưng, "văn hóa trung thực" không thể được tạo ra bằng các khẩu
hiệu dán trên tường mà nó được tạo ra bằng hành động của người lãnh đạo.
"Mọi cuộc họp và đối thoại nên tập trung vào việc tìm ra giải pháp
thay vì chỉ tranh luận ai đúng ai sai", đây chính là cốt lõi. Trong một
nền văn hóa "tháp ngà", khi có vấn đề xảy ra, câu hỏi đầu tiên luôn
là: "Ai làm sai?". Nhưng trong văn hóa "Chính đạo", câu hỏi
phải là: "Cái Gì đã sai?".
Khi bạn tìm "Ai", bạn tạo ra sự sợ hãi. Mọi người sẽ bận rộn
che giấu và đổ lỗi. Khi bạn tìm "Cái Gì", bạn tạo ra sự hợp tác. Mọi
người sẽ cùng nhau lật vấn đề lên để tìm ra gốc rễ.
Bài học 40% của sự thật, hãy tưởng tượng một cuộc họp:
Báo cáo: "Thưa sếp, chúng ta có 40% khách hàng không hài lòng về
dịch vụ giao hàng."
Lãnh đạo kiểu "tháp ngà" (né tránh): "40%? Nhưng tôi thấy
báo cáo khác nói 98% đơn hàng của chúng ta vẫn thành công kia mà? Đừng tập
trung vào tiêu cực, hãy xem 60% đang hài lòng ấy!"
Đây là sự tự dối mình. Vị lãnh đạo đó đang cố dùng một "sự
thật" đẹp đẽ (98% một chỉ số nào đó, hoặc 60% hài lòng) để che đậy một
"sự thật" gai góc (40% không hài lòng). Họ đang bảo vệ cái tôi của
mình, chứ không phải bảo vệ khách hàng.
Lãnh đạo kiểu "Chính đạo" (đối diện): "40% là một con số
không thể chấp nhận được. Cảm ơn bạn đã báo cáo trung thực. Bây giờ, chúng ta
hãy quên việc ai chịu trách nhiệm về con số này đi. Hãy cùng nhau mổ xẻ: 40%
đó, họ đang phàn nàn cụ thể về điều gì? Giao hàng chậm? Hàng bị vỡ? Thái
độ nhân viên? Chúng ta cần dữ liệu."
Đây là lúc "ngòi bút" của tôi khác biệt. Là một lãnh đạo ẩn
danh, tôi không chỉ ngồi trong phòng họp đó. Tôi đã ở đó, ngay tại kho hàng,
với tư cách một công nhân đóng gói. Tôi đã thấy các quy trình rườm rà khiến
hàng hóa bị "ngâm" lại hai ngày. Tôi đã thấy vật liệu đóng gói quá
mỏng manh. Tôi đã nghe nhân viên giao hàng phàn nàn về tuyến đường phi thực tế
mà phần mềm đang áp đặt.
Tôi hiểu công việc của họ, không phải bằng lý thuyết, mà bằng chính đôi
tay và đôi chân của mình.
Người Nhật có một triết lý vĩ đại trong sản xuất, gọi là Genchi Genbutsu
(Hiện vật, Hiện trường). Nó có nghĩa là: "Hãy đi đến tận nơi, nhìn tận
mắt".
Khi Taiichi Ohno, cha đẻ của Hệ thống Sản xuất Toyota, muốn giải quyết
một vấn đề trên dây chuyền, ông không gọi quản lý lên văn phòng mà ông đi xuống
xưởng. Ông vẽ một vòng tròn bằng phấn trên sàn, yêu cầu người quản lý đứng vào
đó, và "chỉ quan sát" trong nhiều giờ. Ông muốn họ hiểu thực tế
của công việc, chứ không phải báo cáo về công việc.
Đây không phải là một phát kiến hiện đại. Đây là "Chính đạo" mà
các bậc cổ nhân đã áp dụng. Bạn có nghĩ Gia Cát Lượng chỉ ngồi trong lều và vẽ
chiến thuật không? Không, ông nghiên cứu địa hình, ông đo lường hướng gió, ông
hiểu rõ "công việc" của từng người lính, từ người chèo thuyền đến
người bắn cung.
Hay như ở phương Tây, khi Steve Jobs muốn tạo ra chiếc máy tính Macintosh
đầu tiên. Ông không chỉ đưa ra yêu cầu "lý thuyết". Ông ám ảnh với
"thực tế" trải nghiệm của người dùng. Ông hiểu "công việc"
của người dùng cuối còn rõ hơn cả chính họ. Ông không chấp nhận sự thật
"máy tính là phải gõ lệnh". Ông đối diện với sự thật "gõ lệnh là
một trải nghiệm tồi tệ" và tìm giải pháp (giao diện đồ họa).
Là một lãnh đạo, bạn không cần phải là người giỏi nhất trong mọi chuyên
môn. Nhưng bạn bắt buộc phải là người tôn trọng nhất đối với chuyên môn
đó. Sự tôn trọng đó không đến từ lời nói mà nó phải đến từ hành động.
Hãy ngừng hỏi những câu hỏi "lý thuyết" từ trên cao. Hãy bắt
đầu hỏi những câu hỏi "thực tế" từ bên dưới:
- "Công việc này, điều gì làm bạn mệt mỏi nhất?"
- "Nếu đây là công ty của bạn, bạn sẽ thay đổi quy trình này ở điểm
nào?"
- "Công cụ này có thực sự giúp bạn không, hay nó đang cản trở bạn?"
Và cách tốt nhất để có câu trả lời trung thực, như tôi đã làm suốt 15 năm
qua, là hỏi những câu đó khi bạn đang đứng cạnh họ, cùng xắn tay áo, cùng dính
dầu mỡ, với tư cách là một người đồng nghiệp, chứ không phải một ông chủ.
Khi người lãnh đạo hiểu được cái khổ của công việc, họ sẽ ngừng
đưa ra những chỉ thị phi thực tế. Khi người lãnh đạo dám nhìn thẳng vào 40%
thất bại thay vì 60% thành công, họ mới bắt đầu con đường đi đến 100% xuất sắc.
Lời kết
Một nhà lãnh đạo "Chính đạo" không phải là người ngồi trên ngai
vàng để phán xét "ai đúng, ai sai". Một nhà lãnh đạo "Chính
đạo" là người kỹ sư trưởng, dám bước vào nơi nóng nhất của lò rèn, cầm cây
búa lên, và cùng người thợ của mình tìm ra cách để rèn nên một thanh gươm sắc
bén hơn.
Đừng sợ sự thật của vận hành. Hãy ôm lấy nó. Bởi vì trong những thiếu
sót, những phàn nàn, những con số 40% xấu xí đó, là hạt mầm cho mọi sự vĩ đại.
Hãy cởi bỏ vương miện của lý thuyết, và đội lấy chiếc mũ bảo hộ của thực
tế. Đó là con đường duy nhất để "hiểu công việc của nhân viên".
