HIỂU NHÂN VIÊN
Người ta thường nói, lãnh đạo là người thắp lửa, là người truyền cảm hứng và
động lực cho cả một con tàu doanh nghiệp. Trách nhiệm ấy thật cao cả nhưng trong nhiều năm qua, tôi đã chứng kiến
một bi kịch lặp đi lặp lại: ngọn lửa ấy thường không thể sưởi ấm được con tàu,
bởi người thắp lửa đang đứng quá xa. Họ đứng trên đài chỉ huy, nhìn đại dương
qua những khung cửa kính bóng loáng của các bản báo cáo.
Thực tế đáng buồn là, nhiều nhà lãnh đạo ngày nay đang tự xây nên một
"vương quốc" quan liêu, tự tách mình ra khỏi dòng chảy thực sự của tổ
chức. Họ điều hành bằng những con số, những biểu đồ KPI được tô hồng, và những
"thông tin" đã qua quá nhiều lớp sàng lọc.
Bạn có tự hỏi tại sao những bản báo cáo ấy luôn "đẹp" không?
Tôi sẽ nói cho bạn nghe sự thật từ góc nhìn của một người công nhân, một
người đã dành cả đời mình đứng chung hàng ngũ với họ. Nhân viên không phải là
những cỗ máy mà họ là những con người, với nỗi sợ hãi, lòng tự trọng, và khát
khao được an toàn. Khi hệ thống của bạn được xây dựng dựa trên sự trừng phạt
thay vì thấu hiểu, họ sẽ tự nhiên hình thành một cơ chế bảo vệ.
Họ báo cáo những gì lãnh đạo muốn nghe, chứ không phải những gì lãnh
đạo cần nghe. Họ che giấu những vấn đề thực sự, những sự thật gai góc,
không phải vì họ gian dối, mà vì họ sợ hãi. Họ sợ bị khiển trách, sợ bị đánh
giá là yếu kém, sợ ảnh hưởng đến kỳ xét lương, và đáng sợ hơn cả, là sợ hãi một
vị lãnh đạo mà họ chưa bao giờ thực sự "chạm" vào.
Khi một bản báo cáo được trình lên, nó đã đi qua bao nhiêu "bộ
lọc"? Người công nhân lọc đi sự mệt mỏi của mình. Người quản lý chuyền lọc
đi sự yếu kém của đội nhóm. Vị trưởng phòng lọc đi những rủi ro có thể ảnh
hưởng đến chiếc ghế của ông ta. Và cuối cùng, thứ đến tay bạn - vị lãnh đạo cao
nhất - chỉ là một lớp vỏ bọc hoàn hảo, một lời ru ngủ êm ái. Bạn đang điều hành
một ảo ảnh.
Vậy làm thế nào để xé toạc tấm màn quan liêu đó? Là giảm bớt sự quan liêu, trực tiếp tiếp xúc
với nhân viên và yêu cầu minh chứng? Nhưng tôi muốn đẩy nó đi xa hơn, bằng
chính triết lý "Chính đạo trị doanh".
Giải pháp không phải là những cuộc họp "town hall" hình thức, nơi
lãnh đạo nói và nhân viên vỗ tay. Giải pháp cũng không phải là những
"chính sách mở cửa" mà cánh cửa văn phòng CEO vẫn toát ra sự xa cách.
Giải pháp là sự khiêm tốn của trái tim.
Hãy dành thời gian của bạn, không phải ở phòng họp, mà ở xưởng máy, ở nhà
ăn, ở nơi công nhân của bạn đang vật lộn. Nhưng đừng đến với tư cách của một vị
vua đi tuần mà hãy đến như một người lắng nghe.
Trong lịch sử Á Đông, những bậc minh quân vĩ đại nhất đều hiểu điều này. Họ
không trị vì từ Tử Cấm Thành.
Bạn có biết về những chuyến "vi hành" huyền thoại không? Đó không
phải là truyền thuyết cổ tích. Đó là một công cụ quản trị thiên tài. Khi Hoàng
đế Khang Hy của nhà Thanh thực hiện sáu chuyến tuần du xuống phương Nam, ngài
không chỉ ngắm cảnh. Ngài đã tự mình kiểm tra các công trình đê điều, lắng nghe
lời phàn nàn của người nông dân về nạn tham quan, và tìm hiểu giá cả gạo chợ.
Ngài không tin hoàn toàn vào những tấu chương mà Ngài tin vào những gì mắt thấy
tai nghe.
Ở phương Tây, các triết gia cũng dạy điều tương tự. Nhưng hãy nhìn gần hơn,
ngay tại mảnh đất Việt Nam này. Vua Lê Thánh Tông, người đã tạo nên một thời kỳ
Hồng Đức thịnh trị, nổi tiếng là người thường xuyên cải trang thành dân thường,
đi vào các làng mạc, các khu chợ, để lắng nghe "sự thật" không qua
miệng của quan lại. Ngài hiểu rằng, muốn biết nước có trong hay không, phải tự
mình múc một gáo nước dưới giếng lên uống, chứ không phải nghe người khác kể về
vị ngọt của nó.
Đó chính là "Chính đạo". Các bậc cổ nhân vĩ đại không yêu cầu
"minh chứng" mà họ trở thành "minh chứng".
Trong triết lý của tôi, cách thức "tiếp xúc" còn phải sâu sắc hơn
thế.
Khi bạn xuất hiện với danh nghĩa "lãnh đạo", bạn sẽ chỉ nhận được
những câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn. Người ta sẽ cúi đầu, mỉm cười và giấu
đi mọi muộn phiền. Danh xưng của bạn chính là bức tường lớn nhất ngăn cản sự
thấu hiểu.
Vì vậy, tôi đã chọn một con đường khác. Tôi không bao giờ xuất hiện với tư
cách lãnh đạo. Tôi ở ngay bên cạnh họ, với vai trò của một người công nhân, một
người đồng nghiệp. Tôi cùng họ ăn một bữa cơm trưa đạm bạc, tôi nghe họ kể về
đứa con đang ốm ở nhà hay cảm nhận được sự mệt mỏi trong tiếng thở dài của họ
khi máy móc gặp trục trặc. Tôi không "dò la thăm hỏi", tôi lắng nghe
trong sự im lặng.
Khi một nhân viên bị ốm, tôi không cử trợ lý đến mà thay vào đó tôi tự mình
tìm đến căn nhà trọ của họ. Bạn có biết tôi học được gì khi đến thăm một khu
trọ công nhân không? Bạn hiểu được vì sao họ hay đi trễ vào những ngày mưa
ngập. Bạn hiểu được vì sao họ luôn lo lắng về tiền nhà. Bạn hiểu được môi
trường sống ẩm thấp đó ảnh hưởng đến sức khỏe của họ thế nào.
Khi bạn đứng trong căn phòng trọ đó, tự tay mình trao cho họ một giỏ trái
cây, bạn không phải là "lãnh đạo", bạn là một "người nhà".
Và khi đó, mọi tấm màn phòng thủ đều rơi xuống.
Bạn thấy đấy, sự thay đổi bắt đầu từ chính chúng ta. Doanh nghiệp hiện đại
đang quá ám ảnh bởi "quy trình" và "báo cáo". Họ quên mất
rằng mọi hoạt động kinh doanh, suy cho cùng, đều là về con người.
Khi tôi âm thầm quan sát họ làm việc - với tư cách một đồng nghiệp - tôi
thấy được ai là người thực sự tâm huyết, ai là người hay giúp đỡ người khác, ai
là người có tư duy cải tiến nhưng không dám nói ra. Những dữ liệu
"sống" này, không một hệ thống KPI nào có thể đo lường được. Đây là
cơ sở đánh giá chân thật nhất, để khi tôi trao cơ hội cho một ai đó, đó là một
quyết định dựa trên "chính đạo", chứ không phải sự thiên vị hay những
lời tâng bốc.
Hai trợ lý của tôi sẽ thay tôi điều hành những cuộc họp, họ xử lý những
"sự vụ". Còn tôi, tôi xử lý "tâm tư". Tôi là người lãnh đạo
ẩn danh, bởi vì tôi tin rằng quyền lực thực sự không nằm ở chức danh, mà nằm ở
sự thấu hiểu.
Lời kết
Gửi người lãnh đạo thời nay, tôi tha thiết mong bạn hãy thử một lần. Hãy
"giảm bớt sự quan liêu" bằng cách tự mình bước ra khỏi cái bóng của
quyền lực. Đừng chỉ "đến nơi làm việc" mà hãy hòa mình vào nơi
làm việc. Đừng chỉ "yêu cầu minh chứng", hãy trở thành một
phần của sự thật.
Khi bạn thực sự cúi xuống lắng nghe tiếng thì thầm của nhân viên, bạn sẽ
nghe được điều mà không một bản báo cáo nào dám viết ra. Khi nhân viên cảm nhận
được sự quan tâm thực sự - một sự quan tâm không đòi hỏi báo đáp, không
phải là một "kỹ năng quản lý" - họ sẽ không chỉ cởi mở mà họ còn tin
tưởng, còn cống hiến. Họ sẽ bảo vệ doanh nghiệp này như chính ngôi nhà của
mình.
Bởi vì, khi đó, bạn không còn là "sếp", bạn đã trở thành
"người nhà". Và đó, chính là bước đầu tiên trên con đường "Chính
đạo trị doanh".
